MỖI NGÀY NGÀN NỤ CƯỜI * 811-815

811 – MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÔN NGOAN

Một mình là một từ mà chính tôi không tài nào hiểu nổi trước khi tôi đến làm cho ông Green. Ông Green là chủ bút một tờ báo địa phương tốt bụng, nhưng có cái tật hay nói một mình. Một hôm, một người bạn ông đến chơi và hỏi ông tại sao lúc nào cũng nói một mình như thế? Ông nói:

– Có hai lý do chính đáng. Thứ nhất tôi thích nghe một người khôn ngoan nói. Thứ nhì, khi tôi nói mà có được một thính giả thông minh thì thật là một niềm sung sướng.

 

812 – CHỒNG NÀO VỢ NẤY

Ở nhà quê, có cặp vợ chồng tính thích ăn vụng. Một hôm, người vợ đi làm ở ngoài ruộng về, thấy trên bếp có nồi xôi đậu vừa chín tới. Đang đói lòng, chị ta liền bốc ngay một nắm để ăn. Người chồng lúc đó chưa về, chị ta sợ chồng bắt gặp, mới đứng vào xó cửa mà nhai. Nào ngờ, chưa ăn hết thì chồng về tới. Anh chồng cũng đang lúc đói bụng lại gặp ngay nồi xôi. Anh ta muốn ăn quá, nhưng lại sợ vợ biết.

Thế rồi hai mắt anh ta láo liên như quan sát hồi lâu, rồi bốc ngay một nắm đem vào xó cửa để ăn.

Ai dè anh ta vừa đẩy cánh cửa ra thì bắt gặp ngay vợ đang cầm xôi ăn. Anh hốt hoảng kêu lên :

– Ơ kìa. Má nó đấy à ?

Trông thấy vợ cầm xôi, anh ta nhanh trí nói tiếp luôn :

– Tao tưởng má mày ăn hết rồi, nên đem thêm vào cho một nắm. 

 

813 – NƯỚC MẮM HÂM

Một anh nọ có tính sợ vợ vô cùng và ngu hết chỗ nói. Bởi thế, suốt đời cứ bị vợ đàn áp mà không làm sao được. Anh ta biết thế là nhục, mắc cỡ với anh em bạn hữu. Song vì đã ngu lại yếu đuối, nên biết vậy mà vẫn phải cắm cổ, phục tùng theo “lệnh” vợ chỉ huy.

Một hôm có người bạn ở xa đến thăm. Anh ta chạy xuống nhà dưới năn nỉ với vợ :

– Mẹ nó này ! Bữa nay tôi có khách, vậy mẹ nó để tôi làm chồng” một hôm. Nghĩa là bao giờ có mặt khách đến nhà thì mẹ nó để cho tôi được phép cự hay la lối gì thì la, chớ không rồi khách khứa họ bảo vợ ăn hiếp chồng thì nhục cả. Tôi yêu cầu và đề nghị mẹ nó cho tôi “oai” một bữa hôm nay thôi.

Chị vợ thấy chồng quanh năm suốt tháng bị mình ăn hiếp, nghe nói cũng thương tình, nên ưng thuận để đẹp mặt cả đôi, và để được tiếng với anh em bạn hữu của chồng khen mình là một người vợ hiền.

Vậy là bữa ấy anh ta được tự tung, tự tác, chị vợ chẳng hề hé răng nửa lời để cãi lại.

Người bạn thấy thế cũng đem lòng thán phục. Tới bữa ăn, mâm cơm dọn lên, món ngon, vật lạ đủ thứ. Tuy thế, anh ta vẫn rầy vợ đủ chuyện.

– Nào, tô canh sao mẹ nó nấu mặn quá thế này ?

– Chèng ơi ! Món xào gì mà lại như thế này ?

– Dĩa thịt làm sao mà nấu như thế này ?

Thấy chồng chê bai đủ thứ, chị vợ tuy tức lộn ruột, song chị vẫn vui cười và vẫn trả lời lễ phép với chồng.

Anh chồng lúc đó như chim sổ lồng, anh quên cả phận mình nên lại lên mặt quát.

Ngó đi ngó lại, anh nhìn mâm cơm không biết còn món gì để chê. Tức quá, khi nhìn thấy chén nước mắm, anh ta lại mừng quá và thét vợ :

– Này mẹ nó, sao chén nước mắm này, mẹ nó không hâm lên ?

Nghe nói người bạn lăn ra cười. Chị vợ thấy thế, mắc cỡ không thể nào còn chịu được cái ngốc của chồng, mới xúm lại túm tóc anh ta mà dần cho một trận nên thân.

Vì chuyện đó đồn đại, nên thiên hạ sau này mới có cái tên “phường nước mắm hâm” để chỉ những anh chàng sợ vợ và ngu ngốc.

 

814 – RỂ QUÝ

Phú ông kia có ba con gái, kén mãi mới được ba anh rễ quý. Tính ông cẩn thận hay kiêng cữ, mà phiền một nỗi ba anh con rể lại cùng ăn nói hoang tàng, không biết giữ gìn gì cả.

Một ngày đầu năm, ông xây xong một căn nhà mới, làm tiệc ăn mừng, chè rượu phè phởn, rồi anh rể lớn bỏ đi chơi, đến đêm mới về. Đập cửa mãi không thấy mở, anh kêu om sòm :

– Nhà gì như cái ngục, cửa đóng chặt cứng, xô cánh nào cũng không nổi.

Phú ông tức giận, phàn nàn với anh rể thứ hai :

– Tao làm cái nhà này tốn kém, sao nó nỡ nào độc ác nói một câu xui xẻo như vậy.

Anh rể thứ hai nói :

– Nhà này xây cất tới mấy chục ngàn sao ? Tôi thì một ngàn tôi cũng chẳng mua.

Ông khổ quá, đem chuyện phân trần với con rể út. Anh này nói :

– Anh ấy nói phải đó. Một ngàn là may, chứ nếu cha cứ để đó, hỏa hoạn xảy ra, liệu có bán được một đồng không chứ ?

 

815 – SĨ DIỆN

Một người nghèo nọ thường hay che đậy giấu giếm cảnh khổ. Lần kia gặp bạn, bạn mời đi ăn cơm. Ông ta ưỡn bụng từ chối: “Tớ vừa xơi thịt chó xong không nuốt nổi cơm đâu. Có điều uống vài cốc rượu thì được.”

Vài cốc rượu một xuống bụng xong anh ta say quá nên ọc hết đống thịt chó ban nãy ăn ở nhà ra.

Hôm sau, bạn hỏi ông ta: “Anh bảo là ăn thịt chó sao hôm qua lại ói ra cám. Thế nghĩa là sao?”

Người đó ngẫm nghĩ rồi chép miệng: “Có lẽ con chó đó ăn cám mà tớ không biết.”

 

 

 

 

01