MỖI NGÀY 1 NỤ CƯỜI * 176-180

176.  KHI CHỒNG MUA HOA

Tom ghé vào cửa hàng hoa và mua một bó hồng. Người bán hàng hỏi: “Anh mua cho vợ à?”

– Đúng rồi!

– Tôi đoán nhé, sinh nhật cô ấy hả?

– Không.

– Kỷ niệm ngày cưới?

– Không.

– Thế thì mong cô ấy sẽ tha thứ cho anh! – Người bán hàng đưa bó hoa cho Tom

 

177.  TÌNH YÊU QUA CÁC MÔN HỌC

– Lịch sử: Tình yêu là cuộc cách mạng giải phóng chủ nghĩa độc thân. Địa lý: Tình yêu là trận động đất trong tâm hồn và trái tim làm ra “núi lửa”.

– Hóa học: Tình yêu là phản ứng hóa học sinh ra axít.

– Vật lý: Tình yêu là lực hút mạnh hơn lực hút của trái đất.

– Toán học: Tình yêu là phép trừ của túi tiền, phép chia của trái tim, phép nhân của nhân loại và là phép cộng của mọi rắc rối.

– Văn học: Tình yêu là quyển sách dày mà đọc từ trang đầu đến trang cuối ta vẫn không hiểu gì cả…

 

178.  LỖI CHẾT NGƯỜI CỦA VIỆC VIẾT KHÔNG DẤU

Lỗi chết người của việc viết không dấu

Một ông đi làm xa quen được cô gái. Khi về nhà ông mua điện thoại di động cho tiện tâm tình.

Sau khi đã trao đổi trò chuyện xong, ông nhận được tin nhắn của cô nàng: “Hen ngay tai ngo”.

Ông đọc xong tá hỏa: Chết cha! Nó hẹn ngay tại ngõ thì vợ con, hàng xóm biết hết chuyện, quả này mặt mo thôi.

Nghĩ xong ông gọi điện lại cho cô gái mới biết hóa ra cô ấy tạm biệt và “hẹn ngày tái ngộ”.

 

179.  CON GÀ VÀ QUẢ TRỨNG

Người phỏng vấn: “Bạn sẽ lựa chọn trả lời 1 câu hỏi khó hay 5 câu hỏi dễ hơn? Hãy suy nghĩ kỹ trước khi bạn đưa ra lựa chọn cuối cùng”.

Ứng viên suy nghĩ và cuối cùng quyết định:

– Tôi chọn 1 câu hỏi khó.

– Tốt! Chúc bạn may mắn, bạn đã có sự lựa chọn của mình. Sau đây là câu hỏi của bạn: Thứ gì có trước: Gà hay trứng?

Ứng viên tỏ ra hạnh phúc và tự tin trả lời:

– Đó là con gà!

– Vì sao? – người phỏng vấn hỏi.

– Xin lỗi thưa ông, ông đã hứa với tôi rằng chỉ có một câu hỏi được đưa ra. Và có lẽ ông sẽ không hỏi tôi một câu hỏi khó nữa chứ?

 

180.  VÂNG, TÔI “ĐỒNG TÍNH”

Người lính thủy thủ đã nghĩ ra cách để có thể ngủ một giấc ngon lành cùng phòng với anh chàng lính không quân hay gây ồn.

Vào lúc người thuỷ thủ đến thị trấn thì mọi phòng của khách sạn đã kín chỗ.

– Ông phải còn phòng nào nữa chứ – anh ta khẩn khoản – hoặc chỉ một cái giường thôi, tôi không cần quan tâm là ở đâu.

Người quản lý nói:

– À, thực sự là tôi có một phòng đôi mà mới có một người, một anh chàng thuộc lực lượng không quân. Và anh ta sẽ thấy thoải mái nếu được chia đôi tiền phòng. Nhưng nói thật với anh, anh ta ngáy to đến nỗi những người ngủ cũng phòng hồi trước đã phải phàn nàn rất nhiều. Tôi không chắc lắm là nó có thích hợp cho anh không.

– Không vấn đề gì – người lính thuỷ mệt mỏi nói – Tôi sẽ lấy nó.

Sáng ngày hôm sau, anh ta xuống ăn sáng với cặp mắt sáng ngời.

– Anh ngủ thế nào? – Người quản lý hỏi.

– Chưa bao giờ tốt hơn thế.

Người quản lý rất lấy làm ấn tượng:

– Không vấn đề gì với anh chàng ngáy to đó ư?

– Chả sao cả, tôi làm anh ta phải im miệng ngay – Anh chàng kia nói.

– Làm thế nào mà anh làm được?

– Khi tôi vào phòng, anh ta đã ở trên giường và ngáy khò khò rồi – anh thuỷ thủ giải thích – Tôi đến gần, hôn một cái vào má anh ta và nói: “Ngủ ngon nhé, cưng”. Và anh ta ngồi dậy cả đêm để trông chừng tôi.