311 – BỘ RÂU ĐEM LẠI NIỀM TIN
Sắp phải trải qua một ca phẫu thuật khá nặng nên lúc bước lên bàn mổ, bệnh nhân rất lo lắng. Khi tiến hành gây mê, bác sĩ trấn an anh ta:
– Anh đừng lo, tất cả rồi sẽ ổn thôi. Anh có nhìn thấy bộ râu của tôi không? Khi thức dậy, anh sẽ thấy tôi vẫn ở bên anh với bộ râu này.
Bệnh nhân bắt đầu ngấm thuốc mê, bộ râu của bác sĩ nhoè dần và đi vào giấc ngủ. Khi mơ màng tỉnh lại, quả nhiên hình ảnh đầu tiên người bệnh cảm nhận được vẫn là bộ râu. Nhớ đến lời bác sĩ đã nói, anh run rẩy quờ lấy bàn tay ông ta:
– Ôi! Ông bác sĩ có chòm râu phúc hậu, cảm ơn ông đã đem lại niềm tin cho tôi.
– Thôi nào, con hãy bình tĩnh, mọi chuyện đã qua rồi. Ta là Thánh Phêrô đây!
312 – CẦU KHẤN
Hai cha con là lái buôn đang đi biển thì gặp bão. Ông bố cầu khấn:
– Lạy Chúa, xin Ngài rủ lòng thương chúng con. Thoát khỏi cơn bão này, con sẽ xin dâng Ngài một cây nến to cao như cột buồm.
Đứa con nhắc:
– Cây nến bự như vậy mắc lắm đó bố!
Ông bố thì thào:
Tao biết. Để qua được cơn bão này đã, rồi hẵng tính.
313 – CHÚA ĐÃ NÓI GÌ?
Trong một thánh lễ hôn phối, trong lúc giảng thuyết, vị linh mục hỏi những người tham dự lễ cưới rằng:
– Các con có biết Thiên Chúa đã nói gì với những người lập gia đình không?
Chưa ai kịp trả lời thì một em bé đã nhanh nhảu trả lời:
– Thưa cha, Chúa đã nói rằng: “Xin Cha tha tội cho chúng, vì chúng không biết việc chúng làm.”
314 – CHÚA KHÔNG NHẬN LỜI
Thời chiến tranh, giao tranh ác liệt diễn ra từng ngày.
Trong gian hầm trú ẩn, cả gia đình đọc kinh cầunguyện. Máy bay bỏ bom đâu đó, tiếng nổ còn xa xa. Bà mẹ lẩm bẩm không ngừng:
– Chúa ơi, bỏ đâu chứ đừng bỏ đây, bỏ đâu chứ đừng bỏ đây, bỏ đâu chứ đừng bỏ đây…
Một lúc sau, tiếng máy bay vần vũ ngay trên đầu, bom nổ gần ngay bên. Mẹ càng hoảng sợ hơn và líu lưỡi kêu:
– Lạy Chúa tôi, bỏ đây chứ đừng bỏ đâu, bỏ đây chứ đừng bỏ đâu, bỏ đây chứ đừng bỏ đâu…
Máy bay đi khỏi, mọi người ra khỏi hầm, ông Bố bảo:
– Cám ơn Chúa đã không nhận lời Mẹ mày, khôngthôi thì chết hết cả lũ rồi!
315 – CHÚA THẬT ĐÁNG CA NGỢI
Một bà lão có niềm tin vào Chúa rất mãnh liệt và không hề do dự khi phải ca ngợi Thiên Chúa cách công khai. Bà hay thường ra đứng trưóc bậc thềm nhà, kêu lớn tiếng: “Chúa ơi, Chúa thật đáng ca ngợi!”
Bên cạnh nhà bà là một ông vô thần rất bực mình vì thường phải nghe những lời ca ngợi Chúa của bà cụ.
Rồi một hôm, bà lão rơi vào tình trạng túng bấn. Nhưng vẫn không chút lú\ng túng, bà ta ra trước thềm nhà, lớn tiếng kêu lên: “Chúa thật đáng ca ngợi. Chúa ơi! Con cần có lương thực! Con gặp cảnh túng cùng, xin Chúa hãy cứu con, hãy cho con ít thực phẩm!”
Sáng hôm sau, bà lão mở cửa ra thì thấy một bao thực phẩm to tướng. Bà ta vui mừng kêu lên: “Chúa thật đáng ca ngợi!”
Ông hàng xóm vô thần từ bụi cây nhảy ra lên tiếng: “Này, tôi bảo bà là không hề có Chúa nào đâu. Chính tôi đây mua thực phẩm cho bà đó!”
Nghe đến đây, bà lão càng vui mừng, vỗ tay và nói: “Chúa ơi, Chúa thật đáng ca ngợi! Chúa không những gửi cho con thực phẩm mà còn bắt quỷ phải trả tiền nữa. Chúa thật đáng ca ngợi!”