MỖI NGÀY MỘT NỤ CƯỜI 401-405

401 – CỨU HOẢ

Nửa đêm, một người đàn ông gọi điện thoại tới cảnh sát cứu hỏa, giọng hoảng hốt:

– Cứu tôi với! Nhà của tôi đang cháy!

– Nhà anh ở đâu? – Người trực điện thoại hỏi.

Người kia đáp:

– Tôi rối trí quá, không thể nói chính xác đượcđịa chỉ.

– Thế thì chúng tôi đến nhà ông bằng cách nào? – Nhân viên trực ban hỏi tiếp.

– Còn bằng cách nào nữa! – Người gọi phẫn nộ – Cứ đi cái xe cứu hỏa to màu đỏ như mọi khi ấy!

402 – ĐI CHƠI LÚC NÀO?

Hai vợ chồng nông dân nọ đang viếng thăm Washington, DC.  Trong lúc họ làm giấy tờ, bác nông dân hỏi cô tiếp tân về nơi ăn uống.  Cô ta trả lời:

– Chúng tôi phục vụ việc ăn uống cho ông bà ngay tại khách sạn.  Điểm tâm từ lúc 6:30 am đến 2:30 pm.  Ăn trưa từ 12 giờ đến 2:30 pm, cơm tối từ 5:30 pm đến tận nửa đêm.

Vợ bác nông dân nói nhỏ vào tai chồng:

– Chúa ơi! Vậy chừng nào chúng ta mới có thì giờ để đi ngoạn cảnh đây?

403 – ĐỘNG TÁC NÀO?

Một bà bệnh nhân hỏi bác sĩ:

– Thưa bác sĩ, nên tập những động tác nào để gầy bớt đi được ạ?

– Bà hãy quay đầu từ phải sang trái rồi lại từ trái sang phải.

– Vào lúc nào, thưa bác sĩ?

– Thì lúc người ta bưng thức ăn cho bà đó.

404 – ĐỪNG NÓI CHUYỆN VỚ VẨN

Theo lời khuyên của bác sĩ, nhà quản lý nọ bắt đầu chơi quần vợt để cải thiện tình trạng sức khỏe.  Sau vài tuần, thư ký hỏi ông ta tình hình tiến triển đến đâu rồi.

– Ổn cả! – Nhà quản lý đáp – Khi ở trên sân quần và nhìn thấy trái bóng bay về phía mình,bộ óc của tôi lập tức ra lệnh: “Chạy về góc! Ve trái! Lên lưới! Đập! Lùi lại”.

– Vậy sao? – Cô gái phấn chấn hỏi. – Còn sau đó?

– Rồi tấm thân phì nộn của tôi hỏi lại: “Ai cơ? Tôi ấy à? Đừng nói chuyện vớ vẩn!”

405 – EM BÉ

Một khách hàng đóng số tiền cuối cùng của chiếc xe trẻ em mua trả góp.  Người thâu tiền hỏi:

– Sao rồi, em bé vẫn mạnh khỏe chứ? Thưa bà!

Bà khách đáp:

– Cám ơn ông! Cháu sắp cưới vợ vào tháng sau đấy!

01