MỖI NGÀY MỘT NỤ CƯỜI * 591-600

591 – XIN ĐƯỢC NHẸ HƠN

Sau khi chia tay với người chồng đang bị ngồi tù, người vợ đến gặp người quản tù đề nghị ông ta giảm nhẹ công việc cho chồng.

– Bà yên tâm, các tù nhân của chúng tôi làm công việc rất nhẹ nhàng, chỉ có dán hộp thôi.

– Thế sao chồng tôi lại bảo đêm nào cũng đào đường hầm từ phòng giam ra ngoài?

 

592 – BÀI HỌC LỄ ĐỘ

Một người đàn ông và một người đàn bà không hiểu sao cùng vào một toa điện ngầm, ở đấy chỉ có vỏn vẹn một chỗ ngồi. Người đàn ông vượt lên trước và chiếm được chỗ trống duy nhất.

Mỉm cười duyên dáng, người phụ nữ nâng cao tay người đàn ông lên và nói:

– Đây là kẻ chiến thắng.

 

593 – CÙNG MỘT LÝ DO

– Tại sao anh lấy cô ấy?

– Vì cô ấy xinh đẹp và ăn mặc rất mốt.

– Thế tại sao lại ly dị, uổng vậy?

– Uổng gì? Cũng vì vậy mà tôi phải chia tay cô ấy đấy.

 

594 – CHIỀU VỢ

Cửa hàng thời trang bị mất một chiếc váy xanh. Ông chủ không báo công an mà rình để bắt kẻ gian. Ngay đêm hôm sau, ông đã tóm được tên trộm khi hắn đang lấy chiếc váy màu hồng. Điều làm ông ngạc nhiên là trước khi lấy chiếc váy hồng, tên trộm đem trả chiếc váy xanh vào chỗ cũ. Ông chủ hỏi hắn:

– Tại sao mày làm thế?

Tên trộm thản nhiên trả lời:

– Vì vợ tôi đấy. Hôm qua cô ấy nói thích chiếc váy xanh. Nhưng hôm nay lại bảo váy hồng hợp với cô ấy hơn. Vì vậy tôi đã phải quay lại đây để đổi.

 

595 – LẠ THẬT!

Một người đàn ông than phiền với bạn:

– Đàn bà lạ thật! Như vợ tôi, ngày nào cô ta cũng bôi son trát phấn lên đầy mặt thì không sao. Còn tôi chỉ mỗi một lần đi chơi về trên mặt có dính tí son, cô ta đã la mắng om sòm.

 

596 – BAN-DẮC BÓI CHỮ

Ônôrê Đơ Ban-dăc rất thích bói chữ. Ông vẫn tự cho mình có tài về khoản này.

Một hôm, một bà cụ đưa cho ông xem một cuốn vở đã cũ và nhờ ông đoán giúp tính tình, số phận của cậu học trò đó.

Ônôrê Đơ Ban-dăc chăm chú xem cuốn vở, lật đi lật lại hồi lâu rồi nhận xét:

– Xin lỗi bà, dầu điều này có làm bà phiền lòng, tôi cũng buộc phải nói thẳng ra rằng, đứa bé này cẩu thả, đần độn. Sau này may mắn lắm nó cũng chỉ làm nổi một chức thầy ký tỉnh lẻ là cùng.

Khi Ônôrê Đơ Ban-dăc ngừng lời, bà cụ chậm rãi nói:

– Ông Ban-dăc ạ, lẽ nào ông lại không nhận ra bà giáo cũ và cuốn vở của ông?

 

597 – BÀ ĐỪNG LO

Khi còn nhỏ, thủ tướng Winston Churchill có một bộ ria rất đẹp. Một hôm, trong một cuộc họp khá đông, một bà đứng lên công kích với một vẻ giận dữ:

– Tôi không ưa ý kiến lẫn bộ râu của ông.

Winston Churchill ngọt ngào đáp ngay:

– Bà đừng lo. Bà không có dịp nào tiếp xúc với hai cái đó đâu.

 

598 – ĐƯỢC MẤT

Người vợ: Từ ngày lấy anh, tôi được cái gì nào?

Người chồng: Lại không được! Cô được làm vợ tôi, được làm con dâu bố mẹ tôi, được làm mẹ các con tôi …!

Ông cụ hàng xóm: Đúng, chỉ có chúng tôi là mất thôi!

Người vợ, người chồng (đồng thanh): Cụ mất cái gì?

Ông cụ hàng xóm: Mất ngủ!

 

599 – SỬA ĐỔI THEO YÊU CẦU

Một người Mỹ yêu cầu Tòa báo sửa đổi khi thấy tên mình được nêu ở cột cáo phó.

Ông tổng biên tập đã trả lời ông ta:

– Không thể được thưa ngài. Chúng tôi không bao giờ sửa một dòng nào trong tờ thông báo của chúng tôi- Làm vẻ như suy nghĩ- Tuy nhiên, để dàn xếp ổn thỏa chúng tôi sẽ đề tên ông vào cột thông báo mới sinh.

 

600 – TRONG GIỜ TẬP BẮN

Hướng dẫn viên nói:

– Các anh có biết tại sao lúc bắn người ta nhắm một con mắt?

Một người trả lời:

– Tất nhiên là một con, người ta không thể nhắm hai con, nếu không thì còn nhìn thấy gì nữa!

 

 

01