MỖI NGÀY MỘT NỤ CƯỜI * 451-455

451 – MAY RỦI THÔI

Một người đàn ông phóng xe rất nhanh trên đường, và bị cảnh sát chặn lại. Sau khi ký vào biên bản nộp phạt, ông ta hỏi cảnh sát:

– Thật là không công bằng. Nhiều xe khác cũng chạy nhanh như tôi, sao chỉ có mình tôi bị phạt?

– Có bao giờ ông đi câuchưa? – Cảnh sát hỏi.

– Có… thì sao?

– Thế có bao giờ ông câu được tất cả cá không?

– !!!

452 – MẤT NGỰA

Trong dịp nghỉ hè, nhà văn Victor Hugo đến một ngôi làng xinh đẹp. Cuộc sống ở đây thật thanh bình, ngày nào ông cũng thả ngựa gặm cỏ trên cánh đồng, còn mình thì lim dim tựa gốc cây tìm ý tưởng.

Một hôm, thức dậy thì ông đã thấy con ngựa biến mất. Tức điên lên, nhà văn chạy vội đi tìm nhưng vô ích. Thất thểu về nhà, gặp một ông cụ nông dân đi dạo trên đường, nhà văn than phiền về con ngựa. Ông cụ nhìn Hugo như một “quái vật” rồi khẽ đáp:

– “Làng này toàn người tự trọng cả, không ai làm chuyện ấy đâu” – chợt cụ sực nhớ ra – “À, mà này, cách đây mấy hôm, nghe nói có cái ông nhà văn gì đấy từ Paris đến. Hay là…”

453 – MẬT KHẨU

Một tân binh lần đầu đi canh gác doanh trại. Trước đó, thượng sĩ chỉ huy đã dặn dò tất cả những gì cần thiết. Anh ta vừa đứng canh vừa lẩm nhẩm lại cho thuộc. Đột nhiên, có người tiến đến. Anh tân binh hỏi:

– Mật khẩu?

– Chim én.

– Vào đi.

Một lát sau cũng có một người khác đến. Anh tân binh lại hỏi:

– Mật khẩu?

– Chim ưng.

– Đồ dở hơi! Không phải là “chim ưng”, mà là “chim én”! Có vậy mà cũng không nhớ. Thôi vào lẹ đi!

454 – NGẮM HÌNH

Khách hàng vẫy gọinhân viên phục vụ:

– Sao ở đây nhà hàngcác anh cho ít canh thế?

– Thưa ông, chúng tôimuốn khách hàng có thểvừa ăn, vừa ngắm hìnhảnh trang trí đẹp mắt ởđáy bát ạ!

455 – NGHIÊN CỨU CÀO CÀO

 Một giáo sư côn trùngọc nghiên cứu tâm sinh lý của loại cào cào. Ông bắt một con, cắt hai cánh của nó rồi để trên giấy và hô to:  “Cào cào, nhẩy.”

 Cào cào nhảy tưng lên rồi lại rơi xuống tờ giấy.  Ông viết xuống giấy: “Khi ta cắt cánh cào cào, cào cào vẫn nhảy”.

 Ông lại cắt hai cái râu của cào cào, rồi hô to: “Cào cào nhảy.”

 Cào cào lại nhảy tưng lên.  Ông lại cúi xuống ghi tiếp: “Khi ta cắt râu cào cào, cào cào vẫn nhảy.”

 Liền sau đó, ông lấy kéo cắt hai cẳng cào cào, để lại trên giấy và hô to: “Cào cào nhảy.”

 Lần này cào cào đứng im, không nhảy, nó nhìn láo lơ.  Nhà côn trùng học vội ghi xuống một cách thận trọng: “Khi ta cắt hai cẳng của cào cào, nó sẽ trở nên điếc!”

01