611 – DANH DỰ
Có lần nhà văn Moritj Saphir (1795-1858) là nhà văn hài hước nổi tiếng người Đức. Một lần cãi nhau với một nhà thơ. Ông này vốn ghét nhà văn đã nói:
– Thưa ngài Saphir, ngài viết chỉ vì tiền. Còn tôi viết vì danh dự!
– Mỗi chúng ta viết chính vì cái chúng ta thiếu! Ông từ tốn đáp.
612 – MAY QUÁ
Cô vợ trẻ đi làm về trễ, quần áo xộc xệch, hớn hở báo với chồng:
– May quá anh ạ, trên đường về nhà em gặp một tên vô lại. Nó dí dao vào cổ em và bảo: hoặc cho nó “yêu” hoặc phải chết!
– Trời ơi! Rồi sao…?
– Thì em vẫn sống trở về với anh đây nè!
613 – SẴN SÀNG
Cậu bé bấm chuông nhà láng giềng, ông chủ nhà ra mở cửa.
– Cháu đấy à? Vào đây, vào đây! Lần này bên nhà cháu muốn mượn cái gì? Ly hay đĩa nào?
– Thưa, ba cháu bảo cháu sang mượn cái mở nút chai rượu ạ.
– Ô, cái mở nút chai!- Ông láng giềng reo lên- Được, cháu cứ về bảo ba cháu rằng bác sẽ mang sang ngay bây giờ nhé!
614 – ĐỂ ĐƯỢC BÁO GIỜ
– Mình thấy cậu chẳng bao giờ đeo đồng hồ. Làm thế nào mà cậu biết được giờ giấc?
– À, chẳng khó gì, mình nhờ mặt trời.
– Thế ban đêm không có mặt trời thì sao?
– Ban đêm cũng không khó. Mình thường mở cửa sổ và kêu thật to.
– Kêu to thì làm sao mà biết được giờ?
– Được chứ, người hàng xóm mình sẽ thức giấc và nói: “Mới ba giờ sáng mà hét lên như thế thì ai mà chịu được!”.
615 – CHÚC NGỦ NGON
Ông Martin từ phòng ngủ gọi với ra:
– Liz, đưa cho anh viên thuốc ngủ!
– Em vào ngay!
Ông Martin thúc giục:
– Nhanh lên không anh ngủ mất!