676 – CÓ MANG GÌ VỀ ĐÂU?
Cô con gái từ nhà chồng về chơi với bố mẹ mình. Lúc ra đi cô nán lại ở ngoài hiên nói to:
– Không biết con có bỏ quên cái gì không nhỉ?
Bố mẹ tiễn con ra cửa, vội đồng thanh nói:
– Có bao giờ mày mang cái gì về đâu mà sợ bỏ quên hở con?
677 – ĐỀ SAI ĐỊA CHỈ
Có một nhà thơ mang cho Vonte một bài thơ với tiêu đề: “Gửi lại thế hệ mai sau”. Sau khi đọc xong nhà văn nói với tác giả:
– Thơ ông viết cũng được, nhưng tôi nghĩ rằng địa chỉ mà ông đề có lẽ không đúng và nó sẽ không đến được đâu!
678 – NGHỀ BUÔN NGÒI BÚT
Một lần đại văn hào Pháp Victor Hugo (1802- 1885) đi thăm nước Phổ. Khi đến biên giới Pháp- Phổ. Một nhân viên hải quan nước Phổ hỏi:
– Xin ông cho biết ông làm nghề gì?
– Tôi viết.
– Tôi muốn hỏi ông sinh sống bằng nghề gì?
Lần này Hugo đáp gọn:
– Bằng ngòi bút.
Nhân viên hải quan nọ gật đầu ra vẻ thông hiểu. Sao đó anh ta ghi vào tờ thị thực nhập cảnh: “Hugo, nhà kinh doanh ngòi bút”.
679 – BAN DẮC VÀ KẺ TRỘM
Một đêm Bandắc quên không đóng cửa, ông đã vào nằm nhưng chưa ngủ. Một tên ăn trộm vào không thấy ai, bèn đi đến cái tủ, khẽ mở ra và lục tìm tiền. Bỗng tên trộm nghe nhà văn cười nói:
– Anh bạn ơi, mắc sai lầm lớn rồi. Anh đã đến vào đêm tối như bưng để tìm tiền ở nơi chính tôi, giữa ban ngày chói chang tôi cũng không bao giờ tìm thấy!
680 – NÊN ĂN CÁ VOI
Mark Twain trả lại bản thảo cho một tác giả trẻ với lời nhận xét sau:
“Bạn thân mến, các thầy thuốc danh tiếng khuyên những người làm việc trí óc nên ăn cá, vì thực phẩm này bồi dưỡng tủy não bằng chất đạm của nó. Trong lĩnh vực này tôi không thạo lắm vì thế tôi không biết bạn nên ăn bao nhiêu cá. Nhưng qua bản thảo bạn gửi cho tôi, tôi cho rằng đối với bạn hai con cá voi cỡ vừa không phải là một lượng quá đáng!”