MỖI NGÀY MỘT NỤ CƯỜI 686-690

686 – HỢP ÂM CUỐI CÙNG

Lúc Paderewski ở Thụy Sĩ, một số “tác giả” thường hay đến làm phiền ông, xin ông ý kiến bằng cách khoe khoang kỹ thuật, khoe khoang những sự tìm tòi có tính chất mới lạ nhưng nội dung trống rỗng. Có lần một nhạc sĩ phái “Môdéc” đến đánh một bản nhạc mới sáng tác của anh, trong đó đầy những chữ kỹ thuật lập dị, khó nghe và chói tai. Người đó dừng tay sau một hợp âm khó nghe và hỏi một cách tự hào:

– Giáo sư thấy hợp âm cuối cùng này thế nào so với hợp âm đầu tiên? (anh ta đánh lại hợp âm đầu tiên).

Paderewski đứng phắt dậy và nói:

– Hãy mãi mãi ngừng ở hợp âm này!

– Vì sao vậy?

– Vì nó hay nhất, nó là đỉnh cao của sự tìm tòi, nó giải phóng mọi ràng buộc về kỹ thuật, về nội dung, về…

– Vâng, thưa giáo sư, đó là mục đích của nghệ thuật…

– Tôi chưa nói hết. Đặc biệt là nó giải phóng tôi khỏi phải nghe thêm sự sáng tạo của anh. Anh vừa nói nó là một hợp âm cuối cùng mà đã là hợp âm cuối cùng thì… xin lỗi! Xin vĩnh biệt anh!

 

687 – TÔI ĐÃ ĐƯỢC ĐỌC TÊN NGÀI

Vua Phổ Fêdêrich đệ nhị mời Vonte đến thăm cung điện. Rất nhiều quan trong triều đình thèm muốn sự ưu đãi này của vua Phổ đối với nhà văn. Một vị cận thần đặc biệt rất ghen tị với Vonte. Một hôm gã viết trên cửa ra vào của nhà văn một dòng chữ rất to “Chó đểu”.

Vonte quen và hiểu biết rất nhiều người, đặc biệt ông biết rất rõ những người không ưa ông, ông đoán ngay kẻ muốn lăng mạ mình. Ngay lập tức, ông trở lại nhà gã cận thần nọ và nói rất lịch sự với gã:

– Thưa ngài, tôi xin lại thăm đáp lễ ngài. Tôi đã được đọc “Danh thiếp tên ngài” trên cửa nhà tôi. Tôi vô cùng tiếc là đã không ở nhà khi ngài đến thăm!

 

688 – BECNASÔ.

Có một số thanh niên hỏi Bécnasô coi “bỏ thuốc” dễ hay khó. Nhà văn đáp:

– Dễ ợt.

– Ngài bảo dễ, sao ngài không bỏ được thuốc ạ?

-Việc khó là việc không làm nổi hoặc chỉ làm được một lần. Đằng này tôi đã bỏ hút thuốc hàng chục lần!

 

689 – LẠI CÂU TRẢ LỜI

Một hôm Bécnasô gặp một giáo sĩ nổi tiếng hài hước và rất béo.

Vị giáo sĩ nhìn thấy Bécnasô gầy gò quá liền đùa vui:

– Tôi mong ông đừng có gầy quá, nhìn ông người ta lại nghĩ là nước Anh đang còn đói.

Bécnasô liền trả lời:

– Còn tôi cũng mong rằng ông đừng béo quá như thế này, không thì người ta lại tưởng chính ông là nguyên nhân gây ra các nạn đói ấy!

 

690 – QUÀ TẶNG

Sau chuyến đi công tác xa, Brown tự nhủ cần mua cho vợ một món quà nào đó.

Tại sao lại không mua mỹ phẩm nhỉ? Anh ta hỏi ý kiến cô hàng bán mỹ phẩm. Cô bán hàng liền chỉ vào một lọ nước hoa giá 50 đô.

– Hơi đắt! Brown nói,

Cô gái lấy một lọ nước hoa nhỏ hơn, giá 30 đô.

– Cũng còn hơi lớn. Anh ta lẩm bẩm.

Hơi bực mình. Cô ta chỉ cho Brown xem lọ nước hoa bé tí giá 10 đô.

– Không, cái mà tôi muốn- Anh ta lắc đầu nói- Là một cái gì đó cỏn con chẳng đáng là bao kia.

 

Nghe vậy cô gái bèn đưa cho anh ta một cái gương soi.

 

01