711 – SỰ ĐÁNH GIÁ CHÂN THÀNH
Eạnia Chimua thường hay vui đùa với một nhà thơ hay dí dỏm. Một lần đang dạo chơi tán gẫu với nhà thơ, Chimua nói:
– Người thường xuyên tâng bốc ta, nhưng ta chẳng bao giờ coi trọng các lời khen ấy. Hôm nay chỉ có ta và ngươi ở đây, ngươi hãy đánh giá thật về ta đi, đừng có giả dối!
– Bệ hạ đáng giá một nghìn tăng!
– Ngươi bất công quá- Chimua nói- Chỉ riêng cái thắc lưng này đã đáng giá một nghìn tăng rồi!
– Vâng, chính thần ngụ ý cái thắt lưng của bệ hạ, nhà thơ thản nhiên trả lời.
712 – VÀO ĐẦU
– Cậu biết không, bất cứ điều gì đã vào đầu của mình rồi thì mình không bao giờ quên ..!
– Thế còn một trăm đô la cậu vay của mình …!
– Ôồ! Số tiền ấy vào túi chứ có vào đầu mình đâu!
713 – RUN VÌ GIẬN DỮ
Có ba linh hồn bay lên trời, ở ngay cổng thiên đường. Thánh Pierre hỏi xem họ có chung thủy với vợ không. kẻ thứ nhất thú nhận là đã có hai mối tình ngoài hôn thú, Thánh Pierre nói rằng anh ta sẽ chỉ có một cái xe ôtô nhỏ để đi lại thôi. Kẻ thứ hai nhận rằng đã có một lần phiêu lưu, anh ta chỉ được một cái xe thường. Đến người thứ ba hoàn toàn chung thủy với vợ nên được cấp cho chiếc xe vô cùng sang trọng. Một tuần sau, họ gặp nhau. Người thứ ba run lên vì giận dữ. Hai người kia ngạc nhiên hỏi:
– Sao vậy? Xe không ổn à?
– Tôi vừa gặp bà vợ tôi, anh ta giải thích, bà ấy ngồi trên một tấm ván lăn …!
714 – CẢNH SÁT GIAO THÔNG
Một cảnh sát giao thông sắp phạt một lái xe ô tô vì phóng quá tốc độ qui định, thì một bà ngồi ghế sau bắt đầu một tràng đả kích như thế này:
– Đã bảo mà, Tôi đã chẳng bảo anh cẩn thận ư? Nhưng anh cứ phóng như điên, vượt qua khỏi vạch đường, lại không bóp còi và nhiều điều khác nữa. Tôi bảo anh thế nào cũng bị tóm cổ có phải không?- Bảo chưa hả?”.
Người sĩ quan hỏi:
– Người đàn bà này là ai thế?.
Lái xe nghiêm nghị nói:
– Thưa ông, vợ tôi đấy.
Người sĩ quan thốt lên vẻ thông cảm:
– Thôi, anh bạn lái xe đi ngay đi, lái xe đi ngay đi. Chúa hãy ban phước lành cho anh!
715 – ĐỘNG CƠ THÚC ĐẨY
Một cựu chiến binh kể lại thành tích dũng cảm quân sự của mình:
– Và tôi nhớ có một lần, kẻ địch bắt đầu quét vào vị trí của chúng tôi những loạt đạn sát thương ghê gớm. Đại úy ra lệnh: – Tất cả nằm xuống! Và mọi người đều nằm xuống, trừ tôi. Tôi vẫn đứng đúng tư thế một cách dũng cảm.
– Tại sao thế?
– Vì tôi có một chai Uýt-ky đã mở nút ở trong túi.