MỖI NGÀY MỘT NỤ CƯỜI * 716-720

716 – THẬT LÀ PHIỀN TOÁI

– Bị hói có gây phiền toái cho anh nhiều không?

– Dĩ nhiên, cũng phiền toái chút ít.

– Tôi thiết tưởng anh lạnh ghê gớm vào mùa đông.

– Cái đó không ghê gớm lắm. Điều phiền toái chính là khi tôi rửa mặt: Nếu không đội mũ, thì tôi chẳng biết đâu là ranh giới mặt tôi.

 

717 – BUỒNG VỆ SINH NỮ Ở ĐÂU

Nữ tiếp viên hàng không đang ở trong buồng nhỏ phía đuôi máy bay chuẩn bị các khay ăn trưa, thì một phụ nữ trẻ xinh đẹp đến và hỏi:

– Cô làm ơn chỉ cho tôi biết trên máy bay buồng vệ sinh nữ ở đâu?

– Thưa cô, – Cô tiếp viên cười và nói- Bên phải đầu đằng kia máy bay, phía trước ấy.

Người phụ nữ đã đi quá xa. Cô ta đi dọc lối đi giữa hai hàng ghế tới phần đầu của máy bay, mở cửa buồng ra và nhìn trước mặt mình đại úy trưởng đội bay cùng các sĩ quan. Tất cả họ đều bận rộn với công việc của mình không nhìn thấy cô. Cô bỏ ra đóng cửa lại và trở lại chỗ cô tiếp viên. Cô tiếp viên hỏi:

– Thưa cô, cô không tìm thấy buồng đó ư?

– Có chứ- Cô ta nói- Nhưng lại có bốn người đàn ông đang ngồi ở buồng vệ sinh nữ xem ti vi.

 

718 – LỜI NÓI TỐT BỤNG

Một người khách lạ cô đơn bước vào một cửa hàng ăn ở New York. Cô hầu bàn nhanh nhẩu hỏi:

– Ông định gọi món gì thưa ông?

Ông khách hàng trả lời:

– Cho tôi hai quả trứng và một lời nói tốt bụng.

Cô hầu bàn mang trứng đến và sắp sửa bước đi thì ông khách lạ níu cô lại.

Ông ta nói:

– Thế còn lời nói tốt bụng đâu cô?

Cô hầu bàn khom người nói thầm:

– Xin ông đừng ăn món trứng.

 

719 – PHÉP XÃ GIAO

Khi một nhóm phụ nữ bước lên xe điện tất cả các ghế đều có người ngồi rồi. Người bán vé nhận thấy một người đàn ông hình như đang ngủ, sợ rằng ông này không xuống được đúng điểm đỗ bèn nói với ông ta:

– Dậy đi ông!

Ông này phản đối:

– Tôi có ngủ đâu mà gọi!

– Ông không ngủ mà lại nhắm mắt!

– Tôi biết chứ, tôi ghét nhìn phụ nữ phải đứng trong xe điện đầy người như thế này!

 

720 – MỘT ANH CHÀNG LẬP DỊ

Khuôn mặt của ông Smith sáng bừng lên khi ông nhận ra người đàn ông đi trước mình bước xuống cầu thang ở ga xe điện ngầm. Ông Smith vừa vỗ lấy vỗ để vào lưng người đàn ông đến nỗi ông này suýt nữa ngã quỵ, vừa kêu lên:

– Hobson, tôi không tài nào nhận ra ông. Chà, ông phải nặng thêm mười pao kể từ ngày tôi gặp ông lần cuối và ông đã đi chỉnh lại mũi ư, và tôi thề là ông đã cao thêm hai put đấy!

Người đàn ông bực tức nhìn ông Smith và lạnh lùng nói:

– Xin lỗi ông, tôi chưa bao giờ là Hobson cả!

Ông Smith nói:

 

– A, thậm chí ông còn đổi tên nữa à?

 

01