MỖI NGÀY MỘT NỤ CƯỜI * 731-735

731 – MỘT CÂU CHUYỆN

Một luật sư già đã thành đạt kể lại câu chuyện sau về buổi ban đầu ông ta vào nghề.

Hôm ấy, tôi vừa mới nhậm chức, ở Công sở mới đặt điện thoại. Tôi được biết sẽ có một khách hàng đầu tiên, đang làm dáng để chuẩn bị tiếp thì nhìn thấy bóng dáng một người bên ngoài khung kính cửa ra vào. Vâng, có lẽ là một người nào đó đến gặp tôi. Hãy hình dung: Tôi chộp lấy ống nghe bóng lộn của chiếc máy điện thoại mới và chìm đắm vào một cuộc nói chuyện tưởng tượng. Câu chuyện diễn ra như thế này: – Đúng, thưa ông- Khi tôi đang nói thì người lạ mặt bước vào phòng.

– Tôi sẽ thu xếp chuyện Tổng công ty cho ông. Ông J. đã gọi điện thoại cho tôi sáng nay và muốn tôi giải quyết đơn kiện và đòi bồi thường, nhưng tôi phải xin hoãn với ông ta vì còn quá bận với các vụ kiện khác. Tuy nhiên tôi sẽ cố xoay sở, giải quyết xen kẽ vụ kiện của ông với các vụ kiện khác. Thế được, được lắm, tạm biệt.

Để cho chắc chắn là tôi đã gây ấn tượng đúng lúc cho người khách hàng tương lại của tôi, tôi treo ống nghe lên và quay về phía ông ta.

Người đàn ông này nói:

– Xin ông thứ lỗi cho, tôi là nhân viên Công ty điện thoại. Tôi đến đây để nối đường dây điện thoại cho ông đây!

 

732 – NHÀ CHỌC TRỜI EMPIRE STATE KHÔNG NHẢY ĐƯỢC

“Anh hãy nói tên một động vật có mắt nhưng không thể nhìn được, có chân nhưng lại không đi được, nhưng lại nhảy cao bằng nhà chọc trời Empire State”- Linh hồn của cuộc vui hỏi như vậy.

Mọi người im lặng vắt óc nghĩ một hồi lâu mà vẫn không tài nào nghĩ ra câu trả lời. Cuối cùng, họ đành xin chịu và yêu cầu cho lời giải.

Linh hồn của cuộc vui:

– Lời giải là con ngựa gỗ, nó có mắt nhưng không nhìn được và có chân nhưng không đi được!

Tất cả những người dự liên hoan đồng ý:

– Đúng! Nhưng làm sao mà nó lại nhảy cao bằng nhà chọc trời Empire State?

Nhà hài hước giải thích:

– Ngôi nhà chọc trời đâu có nhảy được!

 

733 – KÊ ĐƠN THUỐC

Để minh họa cho tầm quan trọng của việc kê đơn thuốc dành mạch cho người bệnh, bác sĩ William Osler thường kể cho sinh viên câu chuyện này.

Một bác sĩ có lần nói với một người bệnh nước ngoài:

– Điều cần thiết mà ngài phải làm là uống nước nóng một tiếng trước khi ăn sáng hàng ngày!

Sau một tuần, người bệnh này lại đến phòng khám của bác sĩ.

Bác sĩ hỏi:

– Ngài cảm thấy thế nào?

– Tôi cảm thấy yếu đi bác sĩ ạ!

Bác sĩ hỏi:

– Thế ngài đã theo lời hướng dẫn của tôi chưa và có uống nước nóng một tiếng trước khi ăn sáng hàng ngày không?

Người bệnh trả lời:

– Tôi đã cố sức đấy, nhưng không thể làm được quá mười lăm phút một lần ông ạ!

 

734 – CHIẾC CHÌA KHOÁ HÒM THƯ

Có lần một người Anh đi nghỉ hè ở biển. Ông ta đề nghị bà trông nom nhà ông gửi qua bưu điện cho ông tất cả thư từ mà bà ta nhận được trong thời gian ông đi vắng. Bà ta hứa sẽ làm theo lời của ông.

Ông người Anh này đã đi nghỉ hè rất thoải mái. Một tháng trôi qua nhưng ông chẳng nhận được lá thư nào cả. Ông cho là có sự không bình thường, liền gọi điện thoại cho bà trông nom ở nhà.

– Tại sao bà chẳng gửi cho tôi một lá thư nào, hả bà?

Bà ta trả lời:

– Thưa ông, vì ông không để lại cho tôi chiếc chìa khóa hòm thư!

Ông người Anh xin lỗi và hứa sẽ gửi cho bà ta chiếc chìa khóa. Chủ nhật, ông ta cho chìa khóa vào một phong bì, viết địa chỉ lên phong bì và gửi thư này qua bưu điện. Lại một tháng nữa qua đi, nhưng ông ta vẫn không nhận được lá thư nào cả, và đến cuối tháng thì ông ta trở về nhà, ông bực bội nói với bà trông nom nhà. Người đàn bà khốn khổ hỏi lại:

– Nhưng tôi làm thế nào, hả ông? Chiếc chìa khóa hòm thư ông gửi qua bưu điện cũng nằm trong cái hòm thư bị khóa!

 

735 – HỌ ĐI TIỄN ANH TA

Một buổi tối, ba người đi đến một ga xe lửa vào lúc quá mười giờ khoảng vài phút. Một trong ba người hỏi người khuân vác hành lý:

– Mấy giờ thì có chuyến tàu nữa đi Luân Đôn hả ông?

người khuân vác hành lý trả lời:

– Các ông vừa lỡ một chuyến rồi. Cứ một tiếng lại có một chuyến tàu, chuyển tiếp theo vào mười một giờ.

Họ nói:

– Thôi được, chúng ta đi uống rượu nào!

Và họ vào một cửa hàng ăn uống. Quá mười một giờ độ vài phút gì đó, họ chạy ra sân ga hỏi người khuân vác hành lý:

– Tàu đã chuyển bánh chưa hả ông?

Người khuân vác hành lý nói:

– Tàu chạy rồi còn gì. Tôi đã nói với các ông rồi mà, tàu chạy lúc mười một giờ!

Họ lại nói:

– Thôi được, chúng ta lại đi làm một chầu rượu nữa!

Còn người khuân vác nói:

– Chuyến sau là chuyến cuối cùng đấy, nếu các ông lỡ chuyến này nữa, các ông sẽ không đến được Luân Đôn đêm nay đâu!

Đến mười hai giờ, đúng lúc chuyến tàu cuối cùng chuyển bánh thì họ chạy hết sức ra khỏi cửa hàng ăn uống.

Hai trong ba người vừa cao vừa có đôi chân dài lên được tàu đúng vào lúc tàu ra khỏi ga, còn người thứ ba vừa thấp vừa béo lùn không chạy được nhanh nên anh ta bị rớt lại. Sau đó đột nhiên anh ta phá lên cười. Anh ta nói với người khuân vác đang đứng bên cạnh:

– Ông có nhìn thấy hai bạn của tôi chạy lên tàu và để tôi lại đấy không hả ông?

Người khuân vác trả lời:

– Tôi thấy họ lên được tàu rồi!

Anh ta nói:

– Hay thật, tôi mới là người sẽ đi Luân Đôn còn hai người kia chỉ đi tiễn tôi thôi!

 

 

 

01