MỖI NGÀY NGÀN NỤ CƯỜI * 736-740

736 – TÔI KHÔNG THỂ MỞ CỬA CHO VÀO ĐƯỢC ĐẤU

Một phụ nữ trẻ tới dự buổi hòa nhạc. Màn đã mở và nhạc trưởng đã đứng lên bục chỉ huy. Người dẫn chỗ từ chối không cho cô ta vào mà phải chờ cho đến lúc nghỉ giải lao.

Cô ta hứa:

– Nhưng tôi chỉ đứng ở đằng sau và không làm phiền ai cả. Tôi rất háo hức được nghe bản giao hưởng mới của nhà soạn nhạc trẻ nổi tiếng. Mà họ lại đang trình diễn bản giao hưởng ấy đấy. Mong ông làm ơn mở hé cửa cho tôi!

Người dẫn chỗ trả lời:

– Thưa bà, tôi không thể mở cửa cho bà vào được đâu. Nếu như tôi mở cửa bây giờ thì nửa số khán giả sẽ bỏ chạy ra về!

 

737 – BIỆN PHÁP PHÒNG NGỪA

Một họa sĩ đi đến một vùng quê đẹp nghỉ ngơi và ở lại nhà một điền chủ. Hàng ngày anh ta mang thuốc và bút vẽ đi vẽ lại từ sáng đến tối, khi trời tối anh ta lại trở về trang trại ăn uống nó nê rồi đi ngủ.

Đến ngày nghỉ cuối tuần anh ta muốn trả tiền cho ông điền chủ này, nhưng điền chủ nói:

– Không, tôi không muốn lấy tiền của ông đâu, tôi muốn xin ông một bức tranh. Tiền mà làm gì? Chỉ trong một tuần là tôi tiêu hết món tiền, nhưng tranh của ông thì vẫn không suy suyển tí nào.

Họa sĩ rất lấy làm hài lòng và cảm ơn điền chủ đã nói những điều tốt đẹp về những bức tranh của mình.

Điền chủ cười và trả lời:

– Không hẳn thế, tôi có một con trai đang ở với tôi tại Luân Đôn, con trai tôi muốn trở thành họa sĩ, tôi cho rằng … tháng sau nó trở về đây, tôi sẽ chỉ cho cháu nó xem những bức tranh của ông và nó sẽ không muốn trở thành họa sĩ nữa!

 

738 – KHÔNG ĐẾN NỖI NGU NGỐC QUÁ

Một người đàn ông có dính líu đến một vụ kiện, gợi ý luật sư của mình rằng nên gửi biếu ông chánh án sắp xử vụ kiện này món quà. Luật sư của anh ta liền cảnh cáo rằng ông chánh án rất liêm khiết và nếu gửi quà như thế cho ông ta thì chỉ làm cho ông ta thành kiến mà thôi.

Trong quá trình xử kiện, luật sư nhận xét thấy ông chánh án tỏ ra thiên vị khách hàng của mình và cuối cùng đã phán xử thiên vị cho anh ta. Sau đó người đàn ông nói với luật sư của mình rằng anh ta đã gửi biếu ông chánh án một món quà rất hậu hĩnh.

Ông luật sư nói:

– Nhưng ông không thể làm như thế được!

Anh ta nói:

– Ôồ, tôi gửi quà đấy! Nhưng tôi nhớ lời khuyên của ông nên tôi đã lấy tên đối phương của tôi!

 

739 – MỘT SỰ NHẦM LẪN KHÓ CHỊU

Chuyến tàu hỏa dừng lại ở biên giới, hành khách được thông báo chuẩn bị hành lý để nhân viên hải quan kiểm tra. Một trong số hành khách đi tàu đã mua nhiều túi thuốc lá và đang để ở trong túi hành lý. Anh ta biết mức hạn chế của hải quan đối với thuốc lá và con số anh đã mang vượt quá nhiều số được cho phép. Anh ta sợ là hải quan sẽ đến xem anh ta mang bao nhiêu túi và sẽ lấy đi nửa số thuốc của mình. vì vậy, anh ta lấy ra một số túi khỏi túi và bỏ vào các túi áo của mình. Nhưng rồi tất cả các túi của anh ta đã đầy ắp, mà vẫn còn nhiều túi nữa. Phải làm gì đây? Người khách đi tàu này đi ra hành lang của toa tàu và nhìn thấy một người đang đứng một mình ở gần cửa. Anh ta đến gần và nói với người này:

– Tới nhờ ông giúp tôi một việc!

Người đàn ông trả lời:

– Tôi rất sung sướng được giúp ông!

Anh ta nói:

– Tôi xin ông làm ơn đút hộ số thuốc này vào túi áo của ông cho đến khi nào hải quan kiểm tra xong!

Người kia hỏi:

– Tại sao anh không để chúng ở các túi đựng?

Anh ta trả lời:

– Vì tôi có quá nhiều rồi và tôi sợ họ sẽ lấy một số túi của tôi đi!

Người kia trả lời:

– Thôi được, đưa cho tôi. Nhưng tôi phải nói với ông ngay bây giờ là tôi sẽ không trả lại cho ông nữa đâu!

Anh ta hỏi một cách ngạc nhiên :

– Tại sao lại không?

Người kia trả lời:

– Vì tôi là nhân viên hải quan!

 

740 – TAI NẠN

Một người đàn ông từ một thị trấn nhỏ lên tham quan thành phố. Sau khi nhờ vài người chỉ đường mà vẫn không được kết quả như ý, anh ta chợt trông thấy một nhân viên cảnh sát đang điều khiển giao thông ở một ngã tư. Cẩn thận quan sát xe cộ, cuối cùng anh ta nhanh nhẹn lách mình qua giữa những luồng xe khách để đến nơi người cảnh sát đứng.

– Hầu như muốn hụt hơi- Anh ta nói- Xin ông vui lòng chỉ đường cho tôi đến bệnh viện Memorial của thành phố được không ạ?

Viên cảnh sát bảo:

 

– Dễ ợt hà! Ông cứ đứng yên ở chỗ ông đang đứng khoảng chừng năm phút, thế nào cũng có một chiếc xe cứu thương chạy qua để đưa ông đến đó!

 

01