876 – TRỐN NỢ
Có một người vay nợ, nhiều lần chủ nợ đến đòi nhưng anh đều lảng trốn, dặn người nhà nói rằng, anh ta không có nhà. Chủ nợ nổi cáu, cho người nhà rình ngoài nhà anh ta. Anh ta vừa bước chân ra khỏi cổng liền bị người nhà chủ nợ ôm chầm lấy khiên về nhà chủ nợ. Đến nửa đường người nhà chủ nợ mệt quá, đặt con nợ xuống nghĩ giải lao. Con nợ nói :
– Đi nhanh lên, nghỉ ở đây thì sẽ bị chủ nợ khác khiêng mất tôi đi.
877 – VIẾT GIẤY ĐỂ LẠI
Có một người, cần phải vắng nhà vài ngày. Trước khi ra đi, viết mảnh giấy để lại cho con và dặn :
– Nếu có ai đến tìm gặp bố thì đưa mảnh giấy này ra cho họ xem.
Nội dung mảnh giấy là : tôi có chút việc xa nhà mấy ngày, mời ông cứ vào nhà xơi nước.
Vì đứa con có bệnh hơi ngớ ngẩn, cho nên dặn con để mảnh giấy vào ống tay áo cho khỏi quên. Ngày thứ nhất không có ai đến tìm. Ngày thứ hai cũng không có ai đến tìm. Đứa con cho rằng mảnh giấy để lại chẳng có ai cần, nên đỡ phải thò ra thò vào ống tay áo, nó bỏ vào bếp đốt cháy.
Ngày thứ ba có người đến tìm. Thằng con không nhớ rõ nội dung bố nó viết trong giấy, nó chỉ nhớ là đã đốt mảnh giấy.
Người khách hỏi :
Bố cháu đi đâu rồi ?
Thằng con trả lời :
– Mất rồi !
Ông khách vô cùng kinh ngạc hỏi :
– Mất bao giờ ?
– Mới đốt tối hôm qua.
878 – ĐẬU PHỤ LÀ BẢN MỆNH
Có một người muốn giữ khách lại ăn cơm. Dọn cơm lên, trên mâm thức ăn chỉ thấy là đậu phụ. Chủ nhà vừa ăn vừa khen : đậu phụ là bản mệnh của tôi, tôi cho rằng không có món ăn nào ngon hơn thế nữa.
Vài hôm sau, anh ta đến nhà người khách kia chơi. Người khách nhớ rất rõ là anh ta rất thích ăn đậu phụ, cho nên trong các món thịt, cá đều có món đậu phụ. Thế nhưng khi ăn cơm , anh ta chỉ ăn thịt và cá, còn đậu phụ thì trừ lại, không hề động đũa. Người khách mới hỏi anh ta :
– Anh đã nói đậu phụ như bản mệnh của anh, sao hôm nay chẳng thấy anh ăn đậu phụ ?
Anh ta cười trừ rồi nói :
– Đúng là đậu phụ như bản mệnh của tôi, nhưng một khi có thịt và cá, thì bản mệnh của tôi, tôi cũng không quý nữa.
879 – KEO KIỆT TẠ THẦY
Một anh chàng keo kiệt đến mức mọi người gọi anh ta bằng cái tên hiếm có:con quỷ keo kiệt.Tuy vậy,anh ta vẫn cho rằng mình chưa keo kiệt lắm, cần phải tìm thầy để học thêm món này.Một hôm,trước khi lên đường đến nhà thầy để học, anh ta dùng giấy cắt thành 2 con cá, lấy chai đong đầy nước lã làm rượu, mang đến nhà thầy gọi là quà biếu tạ thầy.
Nhưng không may, hôm ấy thầy không có nhà, mà chỉ có vợ thầy ra tiếp anh ta. Sau khi hỏi cặn kẽ anh ta về lý do và lễ vật, vợ thầy nhận đồ lễ và cảm ơn. Sau đó, vợ thầy gọi người hầu bưng ra cái chén không đặt trước mặt anh ta một cách lịch sự. Vợ thầy, mời:
– Xin mời anh uống chén rượu mừng gặp mặt!
Vợ thầy dùng ngón tay khoanh tròn trong không khí hai cái vòng tròn và mời:
– Mời anh ăn bánh ngọt!
Sau khi con quỷ keo kiệt cáo từ, thầy mới về. Vợ thầy đem lễ vật ta cho chồng xem và kể lại đầy đủ chi tiết cuộc tiép khách vừa rồi. Thầy không vui, nói:
– Sao mà hoang phí thế.
Nói rồi, thầy dùng ngón tay vẽ trong không khí nửa vòng tròn và bảo vợ:
– Chỉ cần nửa cái bánh là được rồi!
880 – ĐẾN THĂM BẠN ỐM
Anh Giáp và anh Ất là hai người bạn thân thiết của nhau, chưa bao giờ cãi cọ hoặc nặng lời với nhau. Một lần,Giáp bị ốm, Ất đến thăm:
-Anh ơi tôi với anh thân như anh em ruột.Nay anh ốm đau,bệnh tật ra sao,anh cần gì thì cứ nói,tôi sẽ lo đầy đủ.
Giáp thân tình nắm lấy bàn tay bạn rồi nói:
-Tôi bị bệnh tiền,chẳng cần thứ gì cả,chỉ cần 300 tiền là khỏe ngay thôi.
Ất tảng lờ như không nghe thấy gì:
-Hả? Anh nói gì, tôi không nghe thấy gì đâu!