MỖI NGÀY NGÀN NỤ CƯỜI * 776-780

 

776 – KẺ TRUNG BÌNH BẤT HẠNH

Chủ nhà: Anh to lớn, khỏe mạnh thế, sao anh không chịu làm lụng?

Kẻ lang thang: Thưa bà, để tôi kể bà nghe vấn đề của tôi. Tôi là một kẻ trung bình bất hạnh.

Chủ nhà: Anh nói thế là thế nào?

Kẻ lang thang: Tôi quá nặng nề cho những việc làm nhẹ nhàng và quá nhẹ nhàng cho những việc làm nặng nề.

 

777 – TÔI KHÔNG MÊ TÍN DỊ ĐOAN

Quản lý nhân sự: Trước giờ anh có kinh nghiệm thương mại nào chưa?

Người xin việc: Chưa, tôi vừa mới ra trường thôi.

Quản lý nhân sự: Thế anh đang tìm việc gì?

Người xin việc: Tôi muốn công việc gì đó đại loại như cấp điều hành. Làm Phó Giám đốc chẳng hạn.

Quản lý nhân sự: Nhưng chúng tôi đã có tới mười hai vị Phó Giám đốc rồi.

Người xin việc: Không sao đâu. Tôi không phải là người mê tín dị đoan.

 

778 – SỬA CHUÔNG GỌI CỬA

Một thanh niên chạy ùa vào tiệm thợ điện, mặt đỏ gay tức tối:

– Sáng hôm qua tôi đã nói anh thay người đến sửa chuông cửa nhà tôi rồi mà?- Anh chàng rống lên- Và ông cũng hứa sẽ cho người đến đấy liền?

– Tôi đã làm đúng như thế- Người quản lý ngắt lời- Tôi đảm bảo là có! ?, Bill, – Ông ta quay sang gọi một nhân viên ở phía sau văn phòng- Hôm qua anh có tới Parklodge làm việc đó không?

– Có thưa ông – Bill đáp- Tôi có tới đó và nhấn chuông hơn mười phút nhưng không thấy ai mở cửa nên tôi đoán là mọi người chắc đi vắng hết rồi!

 

779 – CẦN MỘT CẬU BÉ LỚN HƠN

– Nhìn kìa- Người thương gia đang cần thuê một cậu giúp việc kêu lên- Cậu chính là cậu nhỏ đã đến đây tuần trước phải không?

– Vâng ạ- Người xin việc đáp.

– Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi đã nói với cậu là tôi cần một cậu bé lớn hơn mà?

– Đúng vậy, thưa ông. Chính vì thế tôi mới quay lại đây. Bây giờ tôi đã lớn hơn tuần trước.

 

780 – NGÀY CUỐI TUẦN YÊN TĨNH

Sau một ngày nghỉ cuối tuần ở thành phố, người chủ trại quay về nông trại. Người làm công đi xe Ford ra nhà ga đón ông.

– Ở nhà thế nào?

– Dạ, cũng tàm tạm.

– Có chuyện gì không?

– Không có chuyện gì đáng nói. Con chó bị khập khiễng chút đỉnh.

– Thế à? Tại sao vậy?

– Con ngựa gần như phát điên, nó chạy ra khỏi chuồng, lông gần như cháy xém hết và đá con chó.

– Lông cháy xém?

– Vâng ạ. Lúc vựa lúa cháy rụi, và tất cả rơm rạ cùng gia súc cũng bị cháy tiêu, ngoại trừ con ngựa… sau đó tôi phải bắn cho nó chết luôn, vì nó bỏng nặng quá.

– Làm sao mà vựa lúa cháy?

– Tôi chắc là do mấy tàn lửa từ ngôi nhà, Chính chuyện đó làm tôi thức giấc… một cô gái của ông gào la lên trên tầng hai là ngôi nhà bốc cháy.

– Chà chà! Ngôi nhà tiêu luôn! Có cứu được cái gì không?

– Dạ có, lúc tôi thức giấc, toàn bộ nhà bếp đang bốc lửa hừng hực nhưng tôi vẫn còn có thể mở khóa cầu thang chính và đưa mọi người ra. Nhưng tôi nhớ là thùng rượu táo của ông còn để trong nhà kho sau bếp và tôi biết ông không muốn cái gì đụng tới thùng rượu ấy cả. Lúc tôi lấy được nó ra thì đã quá muộn để cứu hai cô gái, hay đứa nhỏ, hay ngay cả vợ ông. Tôi chắc là ông bà cụ của ông cũng bị nướng chín luôn, nhưng tôi cứu được thùng rượu táo.

– Aà, khá đấy. Còn chuyện gì khác nữa không?

 

– Chỉ vậy thôi. Một ngày cuối tuần khá yên tĩnh.

 

01