Rất nhiều lần, KMF phải đối diện với những hoàn cảnh gia đình mà các bậc cha mẹ không sao nuôi nổi các con, nên gia đình lúc nào cũng có bữa no, bữa đói. Chuyện kiếm việc làm tại Kontum thật không dễ dàng chút nào.
Một số ngành nghề chủ yếu tại Kontum là nông nghiệp, chăn nuôi, lâm nghiệp, đánh bắt thủy san, công nghiệp gỗ… nhưng các ngành này luôn gặp nhiều khó khăn vì thiếu tiền đầu tư và thiếu thị trường tiêu thụ. Ngoài ra, nguồn lao động từ các công nhân lại cần có trình độ và kỹ năng cao hơn ngày xưa để đáp ứng yêu cầu của ngành nghề. Người Dân Tộc thường không đạt được các trình độ cần thiết đó, nên họ rất khó kiếm việc làm.
Việc khó kiếm việc làm tại các vùng sâu, vùng xa là chuyện muôn thuở, xẩy ra ở mọi nơi. Chính vì thế, rất nhiều người trẻ từ các làng quê phải lên thị thành tìm công ăn việc làm, nơi có nhiều các công ty, xí nghiệp được thành lập.
Tuy nhiên, việc bỏ buôn làng đi nơi khác đối với người Dân tộc lại là chuyện rất đau đớn vì họ thường có tình cảm rất sâu sắc với đất đai, với làng quê và truyền thống của dân tộc. Họ coi buôn làng của mình như là nơi gốc rễ, chôn nhau cắt rốn, nơi được sinh ra và lớn lên với bao gắn bó tình cảm gia đình và bạn bè. Việc bỏ làng đi nơi khác, dù là để làm ăn, sẽ khiến cho họ cảm thấy mất mát, lạc lõng và xa cách đất mẹ của mình. Vì thế, người Dân Tộc rất ít khi muốn rời bỏ buôn làng mà sẵn sàng ở lại dù sống trong thiếu thốn và hết sức chật vật!
Mời quý vị cùng gặp gỡ một số người nghèo khổ tại Kontum mà KMF đang trợ giúp lương thực cho họ từ nhiều năm qua.
Ông Kuch (1950), 73 tuổi *** Ông Kuch bị phong cùi từ năm 40 tuổi. Vợ ông sức khỏe yếu nên thường xuyên bị đau bệnh. Cả 2 ông bà đều không lao động kiếm tiền được, nên cuộc sống rất thiếu thốn, nghèo khổ.
Anh Tuân (1997), 26 tuổi *** Tuân là con đầu lòng của gia đình có 7 anh chị em. Bố của Tuân qua đời sau khi mẹ sinh người em út. Từ năm 15 tuổi, Tuân đã nhiễm bệnh cùi từ ông bà. Tuân bị teo cả 2 bàn chân, không đi lại được, nên phải ngồi xe lăn. Tuân còn có 1 người em trai cũng bị liệt, teo chân tay. Gia đình Tuân rất nghèo túng, thiếu thốn và nhiều bệnh tật.
Ông Hlih (1954), 69 tuổi *** Ông là bệnh nhân phong cùi. Ông có vợ và 6 người con. Rất may là các con không ai bị lây bệnh. Chân tay của ông đã bị cụt rụt và tê, nên đi lại rất khó khăn và không làm việc được.
Bà Hnoan (1953), 70 tuổi *** Bà là bệnh nhân phong cùi. Bà có 1 người con trai, nhưng ông này sống bên nhà vợ. Bà bị cụt rụt hết tay chân, nên không còn khả năng lao động, làm việc, và phải sống nhờ sự giúp đỡ của người khác.
Ông A Lêm (1955), 68 tuổi *** Ông bị bệnh phong cùi, đã tàn phế chân tay và mù cả mắt. Ông có vợ và 2 người con. Các con đã lập gia đình.
Bé Nam Kưu (2014), 9 tuổi *** Tội nghiệp bé Kưu vì bị nhiễm phong cùi từ khi còn rất nhỏ. Em là con út trong gia đình có 3 chị em đnag theo học. Bố em đã mất ngay sau khi Kưu chào đời, nên một mình mẹ đi làm mướn để kiếm tiền nuôi các con. Nhà rất nghèo, các con còn nhỏ dại, nên ngày nào mẹ ốm, không đi làm kiếm tiền được thì cả nhà lại bị đói, không có gì để ăn.
Bà Blenh (1969), 54 tuổi *** Bà bị mù mắt, sống với mẹ già đã 80 tuổi. Hai mẹ con già yếu bệnh tật sống với nhau, không có họ hàng giúp đỡ, nên rất chật vật và túng thiếu.
Em Pue (2006), 17 tuổi *** Em Peu là con trai út trong gia đình rất đông con. Các anh chị đều ra ở riêng, chỉ còn Pue ở lại với cha mẹ. Em bị tàn tật, đi lại khó khăn. Mới đây em còn bị ngã, nên tay cũng bị gẫy. Mẹ em đau yếu, nên phải ở nhà với em, chỉ còn bố em đi làm kiếm tiền lo cho cả nhà, mà lúc nào cũng không đủ ăn mặc.
Em Uynh (2009), 14 tuổi *** Em là con trai đầu lòng, bị nhiều bệnh tật, đi lại khó khăn. Bố mẹ em cũng rất yếu sức, nên không lao động được. Nhà thường xuyên thiếu gạo ăn nên mọi người đều bữa no, bữa đói.
Chị Luănh (1980), 43 tuổi *** Chị vốn hay đau bệnh từ hồi còn nhỏ. Đến năm 15 tuổi thì bệnh tình ngày một nặng hơn, và phải truyền máu nhiều lần. Bố mẹ chị đều đã già yếu, không thể chăm sóc tốt cho con được.