Một Sơ… “Việt Kiều” lần đầu tiên về nước năm 2008 đã được dẫn đi thăm Kontum và vào các buôn làng của người Dân tộc. Sau đó, Sơ kể lại là đã rất ngạc nhiên khi thấy người dân ở đây, ít người biết nói tiếng Việt, hoặc nếu có thì chỉ biết sơ sài vài từ thông dụng. Vào thăm người dân ở đây mà thấy như mình đang ở quốc gia nào đó vì sự bất đồng về ngôn ngữ. Có điều, người dân tộc thật hiền hòa và hay cười. Các cháu nhỏ chạy đùa từ đầu làng đến cuối làng, tụ tập vui chơi chung cùng nhau. Các phụ nữ trẻ thì rất nhiều người còn có con mọn, nên “địu” con trên lưng, và cũng đang túm lại, chuyện trò với nhau.
Thấy người “lạ” đến thăm làng, nhiều người đổ xô ra xem mặt vị khách. Các cháu nhỏ cũng ơi ới gọi nhau đến vây quanh các Sơ. Rất may là các Sơ địa phương đã quá quen với cảnh này, nên lấy ra túi kẹo và bắt đầu chia đều cho mỗi người 2 cái. Khi thấy các Sơ phát cả cho người lớn thì Sơ “Việt Kiều” rất sửng sốt, nhưng Sơ bạn phì cười giải thích: “Ở đây nếu có phát kẹo bánh thì phải chia đều chị ạ. Chị thấy đấy, người lớn cũng xòe tay nhận kẹo như các trẻ đấy thôi!”
Có mấy lần Sơ phát kẹo thấy cháu này cháu kia trên tay không có kẹo thì định đưa cho cháu vài cái thì các cháu này lắc đầu, không nhận và chỉ vào túi áo giải thích là “có rồi!” A, lại thêm 1 điều bất ngờ về sự hồn nhiên và chân thật của các cháu.
Thời gian nơi này dường như chạy chậm lại, nếu so với cuộc sống vội vã ở các thành phố lớn.
Mời quý vị cùng gặp gỡ một số những người đồng bào nghèo khổ của chúng ta tại Kontum, nơi mà KMF đã trợ giúp thực phẩm cho họ từ nhiều năm qua.
Em A Mê (2008), 15 tuổi *** Em bị dị tật bẩm sinh, bại não, liệt chân tay, chỉ nằm một chỗ. Vệ sinh cá nhân đều do bố mẹ giúp, mà em lại đi tiêu hầu như mỗi giờ đồng hồ, nên luôn phải có 1 người bên cạnh để thay tã liên tục.
Em A Tửu (2003), 20 tuổi *** Em bị tâm thần nặng, không còn kiểm soát được chính mình. Mọi sinh hoạt và vệ sinh cá nhân đều nhờ bố mẹ giúp.
Chị Y Pé (1978), 45 tuổi *** Chị bị câm điếc, chân tay bị què liệt, nên đi lại rất khó khăn. Chị sống chung với mẹ già, cũng đã rất yếu sức, không còn lao động kiếm tiền được nên 2 mẹ con rất thiếu thốn, cực khổ.
Em A Đương (2014), 9 tuổi *** Em bị câm điếc, động kinh và tâm thần từ hồi mới sinh. Suốt ngày em cứ tự cắn tay mình hoặc quần áo mặc trên người. Đồ đạc trong nhà đều bị em đập phá.
Anh A Văng (1976), 47 tuổi *** Anh bị tâm thần, không ý thức được hành động của mình. Hoàn cảnh gia đình rất đáng thương. Anh ở chung với mẹ già nhiều bệnh tật, nên 2 mẹ con thiếu thốn mọi sự, đặc biệt là hay bị đói vì nhà chẳng có gì để ăn.
Em A Kuơng (1999), 24 tuổi *** Em bị bại liệt, bại não, không đi lại được, nhưng có thể di chuyển bằng xe lăn. Gia đình rất nghèo túng. Em hiện đang ở với bố mẹ.
A Xuing (1991), 32 tuổi Anh bị liệt chân tay và hay lên cơn động kinh. Mẹ anh mất sớm. Bố lấy vợ mới. Không ai quan tâm chăm sóc cho anh, nên anh phải tự sống một mình, rất tội nghiệp.
Anh A Dương (1972), 51 tuổi *** Anh bị bệnh lao phổi và hen suyễn. Vì bệnh tật, nên không lập gia đình và sống chung với mẹ già neo đơn. Hai mẹ con đều bệnh tật nên không có sức lao động kiếm tiền sinh sống, phải nhờ vào sự trợ giúp cho hàng xóm láng giềng.
Em Y Dương (2014), 9 tuổi *** Em bị câm điếc, tâm thần và hay lên cơn động kinh, phải có người coi sóc để tránh những khi té ngã, nguy hiểm. Nhà đông con, thiếu thốn và nhiều khó khăn.
Em Y Diễu (1996), 27 tuổi *** Em bị tật, liệt tay chân, đi lại rất khó khăn. Em sống với bà nội đã ngoài 80 tuổi. Hai bà cháu sống nương tựa vào nhau, rất tội nghiệp!